Những ngày không có nhịp thở riêng, nhưng cũng lại làm được nhiều điều ý nghĩa. Chắc phải khi qua hết thứ gì đó rồi, người ta mới cảm nhận được rõ nhất. Thời gian không phải đường thẳng một chiều bất biến, mà như nằm một chiếc túi vải mềm . Bạn có thể gói nó lại và cất đi, rồi có thể mở ra và bồi hồi với những trải nghiệm rực rỡ đã từng, nhưng không thể lặp lại.
Hay đó chính là cảm giác của thanh xuân mà chúng ta đều trải qua?
Là cứ để những đam mê dẫn lối, mà vẫn thành đường. Là để mình cứ vấp, và lại vẫn đứng lên. Là cứ ngỡ mình đã lớn lắm, cho tới khi tự co lại với những tâm sự vẩn vơ lần nữa.
Người ta hay nói 'Con trai trưởng thành khi mất đi người mình yêu, còn con gái trưởng thành khi yêu một người.' Mỗi người có lẽ đều trưởng thành hơn khi chân thành với trái tim mình, cho đi trước khi nhận lại. Đủ để nhiều năm sau lần đầu tiên rung động ấy, ta chọn giữ niềm tin vào thứ tình yêu vô điều kiện, chẳng đắn đo.
Và rồi như những chậu cây từng nhỏ bé, cho dù có được chăm chút hay không, chúng ta vẫn sẽ lớn lên qua những mưa nắng trong đời.
#HẹnNhauNơiẤy